Những người hữu duyên trong mắt cậu ấy, đều là diễn viên, câu chuyện trong live là kịch bản.
Kết quả, càng xem càng thấy, mấy người hữu duyên này chẳng thể nào là diễn viên được, vì cho dù có tiền cũng chẳng thể mời được họ.
Như vậy chỉ có thể nói rằng… Chủ phòng này thật sự biết đoán mệnh.
Dạo này tâm trạng cậu ấy không tốt, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, cứ lang thang trên mạng miết, không biết mình định tìm thứ gì.
Hôm nay nhiệt huyết dâng trào, cậu ấy quyết định rút thưởng, thế mà lại rút trúng, khiến trong lòng cậu ấy nảy sinh một ý nghĩ, thì ra người rút trúng thật sự là kẻ xui xẻo.
“Xin chào.” An Như Cố từ tốn đáp lại.
Đa phần khán giả trong phòng live vẫn còn đắm chìm trong sự đau khổ vì ăn mì bẩn, chỉ có lẻ tẻ vài người nói chuyện.
[Chào mừng người bị hại, à không, chào anh đẹp trai.]
[Mới vừa thi đại học xong, còn trẻ, đây là người hữu duyên nhỏ tuổi nhất từ trước đến giờ đúng không.]
[Tào lao, hai học sinh tiểu học mới là người hữu duyên nhỏ tuổi nhất.]
“Mời thanh toán tiền quẻ, một Pháo Hoa Chào Mừng.”
“Được.” Lộ Dao lập tức sảng khoái thanh toán một Pháo Hoa Chào Mừng.
“Vẫn quy tắc cũ, tính toán hoàn cảnh gia đình cậu trước. Cậu sinh ra ở một gia đình bậc trung, là con trai duy nhất trong nhà. Ngày sinh Thân vượng, trong bát tự có Ấn thụ vượng, mệnh của cậu là mệnh trạng nguyên.”
Lộ Dao gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, bố mẹ tôi chỉ sinh một người con, năm nay tôi là thủ khoa đại học toàn tỉnh.”
[Chết tiệt, nhìn đẹp trai như vậy, mà lại là thủ khoa, người với người, không so sánh không bi thương.]
[Anh trai nhỏ, yêu qua mạng không? Yêu qua mạng đi, tôi siêu đáng yêu!]
Vô số khán giả thấy người hữu duyên vừa đẹp trai vừa ưu tú, thay nhau liếm màn hình.
[Tôi không có bản lĩnh gì, chỉ được cái xinh đẹp mà thôi, anh đẹp trai, mau nhìn tôi đi.]
[Chị đây không có bản lĩnh gì, chỉ có 3 căn nhà ở Thượng Hải, 5 chiếc xe hơi, sổ tiết kiệm có hơn 10 triệu tệ. Tôi thích mấy cậu trai non mềm, nếu như cậu thích chị, hãy để lại phương thức liên lạc.]
[Mẹ nó! Phú bà xuất hiện, tôi không muốn cố gắng nữa.]
[Còn nhỏ nên không biết ăn cơm chùa.]
[Người ta vừa thi đại học xong, mới chừng 17-18 tuổi, nói không chừng còn chưa thành niên đâu, quên đi thôi.]
Lộ Dao nhìn mấy bình luận này, nghiêm mặt, quả quyết nói: “Tôi trưởng thành rồi, nhưng mà tôi đã có người mình thích, xin lỗi mọi người.”
Cậu ấy nhìn An Như Cố: “Thực ra tôi không biết mình muốn tính gì.”
Thành tích học tập ưu tú, gia đình hòa thuận, cơ thể khỏe mạnh.
Chỉ có mỗi một chuyện, nhưng cậu ấy không định tính chuyện đó, nhất định lâm vào đường cùng, đoán mệnh có thay đổi được gì đâu?
Khán giả phòng livestream thất vọng không thôi, nói hồi lâu, anh chàng đẹp trai này đã có chủ.
“Nếu cậu không muốn tính gì, vậy tôi giúp cậu tính nhân duyên.”
Lộ Dao bị đâm trúng chỗ đau, chợt ngẩng đầu, chạm mắt An Như Cố. Ánh mắt đối phương trong veo, không hề chưa tạp chất, khiến cậu ấy cảm thấy mình không có chỗ che thân.
Cậu ấy đành phải nói: “Được…”
An Như Cố nhìn mặt cậu ấy: “Bát tự Thân vượng, Thực tinh tổn thương, nhưng mà là ẩn thương, cậu đang liên quan đến một đóa đào hoa, hơn nữa cậu thầm mến người ta, thời gian là 2 năm, đúng không?”
[Cậu nhóc ưu tú như vậy, mà phải thầm mến người khác sao?]
[Tôi ăn một vạn quả chanh, hâm mộ người cậu ấy thầm mến quá đi mất.]
Lộ Dao cụp mắt xuống: “Đúng vậy, đúng là hai năm. Vì lo lắng thành tích học tập của cô ấy, cho nên tôi không nói ra.”
“Tài tinh song khắc, Lực tinh hư thoát. Cậu thất tình.”
Gương mặt hoàn mỹ của Lộ Dao như bị xé toạc, vươn tay ôm mặt, không muốn khán giả trong live thấy biểu cảm của mình, giọng nói âm trầm rít qua kẽ tay: “Ừm, tôi tỏ tình người ta, bị từ chối rồi. Tôi thích cô ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy cũng thích mình. Cho nên tôi ngầm ước định muốn báo danh cùng trường đại học với cô ấy, là đại học Bắc Kinh.”
“Kết quả, thư thông báo trúng tuyển gửi đến, cô ấy không báo danh đại học Bắc Kinh, mà là đại học Hạ Môn, một trường ở phía bắc, một trường phía nam.”
“Khi tôi nhìn thấy danh sách ở chỗ chủ nhiệm lớp, hoang mang vô cùng. Điểm số của cô ấy cực kỳ ổn định, sao lại sửa nguyện vọng, tôi không hiểu nổi.”
“Thế là tôi chủ động gọi điện thoại, hỏi tại sao lại báo danh đại học Hạ Môn?”
“Nói một lúc, tôi xúc động tỏ tình với cô ấy.”
“Sau đó…”
Lộ Dao không nói thêm, nhưng khán giả nhìn biểu cảm của cậu ấy đã đoán ra được, nhất định đã bị từ chối.
[Nhóc con giỏi lắm, đây là mối tình của hai học sinh xuất sắc sao?]
[Hay do người hữu duyên tự mình đa tình, người ta chưa chắc đã thích cậu.]
[Đúng thế, nhân sinh như ảo mộng, chính là vì ảo tưởng người khác thích mình.]
Lộ Dao bình phục tâm trí, thả tay xuống, nhìn thấy những bình luận này, trong lòng ngũ vị tạp trần.